Càng ngày càng có nhiều phụ huynh tìm những truyện hay để kể cho bé mỗi ngày, nhất là trước khi bé đi ngủ và mỗi tối. Dưới đây là 9 truyện kể cho trẻ 3-4 tuổi đang được nhiều phụ huynh tìm đọc cho các bé. Các ba mẹ hãy cùng tìm hiểu và đọc cho bé nhà mình mỗi tối nha.
Các Nội Dung Chính
Truyện Bảy điều ước
Ngày xửa ngày xưa, ở làng nọ có vợ chồng bác nông dân, gia đình họ có hai người con trai. Cậu con trai cả thì phải thói lười biếng và tham lam, còn người con thứ hai lại vô cùng chăm chỉ, tối bụng, thật thà.
Người anh luôn sống dựa vào sự lao động vất vả của cha mẹ khi họ còn sống, sau cha mẹ chết thì lại dựa vào em trai.Người anh tối ngày chỉ biết lang thang khắp làng trên xóm dưới để cờ bạc rượu chè, sau thua lỗ anh ta bèn bán luôn cả căn nhà tranh mà cha mẹ trước lúc chết để lại cho hai anh em để lấy tiền ăn chơi. Sau cùng hết chỗ nương thân, hai người phải chia tay, mỗi người mỗi ngả để kiếm ăn.
Người anh vốn quen thói chơi bời, nay không có cha mẹ hay em trai chăm nuôi nên chả biết làm gì, vì thế đành vác xác đi khắp chốn xin ăn qua ngày. Nói về người em trai, anh có cái cần câu khi xưa cha cho nên thường ra sông câu cá. Dù nắng dù mưa anh vẫn cần mẫn, chăm chỉ làm việc không ngày nào ngơi tay, nhờ thế một thời gian sau anh mua được chiếc vó, nó giúp công việc của anh đỡ hơn đôi phần vất vả.
Chính nhờ chăm chỉ làm việc, biết cách tiết kiệm nên không lâu sau người em dành dụm được đủ tiền, anh bèn trở lại chuộc mái nhà tranh mà ngày trước anh trai mình đem bán. Thương người anh, sợ anh ta lang thang vất vả, người em liền tìm đón anh ta về nhà, nhưng anh ta vẫn suốt ngày không chịu làm gì.Một ngày kia, như mọi lần, người em vác vó ra sông, nhưng suốt ngày hôm ấy anh chẳng bắt được một con cá nào dù nhỏ nhất. Anh không bỏ về mà lại vác vó tìm đến mấy khúc sông vắng hơn, mong cất được mẻ cá. Vậy mà anh liên tục cất vó vẫn không thu được gì.

Thấy vậy người em rất buồn, anh định thả thêm lần nữa rồi trở về. Không ngờ lần này anh thấy vó trĩu nặng, cố lắm anh mới kéo được nó lên. Nhưng bên trong vó không phải cá tôm mà lại là một cô gái cực kì xinh đẹp.
Người em vô cùng kinh ngạc bèn cứu cô gái kia lên bờ. Sau đó cô gái mới kể lại cho anh nghe đầu đuôi mọi sự. Hóa ra cô vốn chính là tiên nữ ở trên trời, ngày nọ bay xuống sông tắm rửa, vô tình bị con trai vua Thủy Tề giữ lại bắt làm vợ, may hôm nay được người em cất vó kéo lên mà thoát được.
Để đáp ơn cứu mạng của người em, nàng đã ban cho chàng bảy điều ước và bảo:
– Nếu chàng định chia sẻ điều ước của mình cho ai thì cứ đặt tay lên đầu người kia là được. Mỗi lần như vậy chàng sẽ mất đi một điều ước.
Dứt lời nàng liền đặt tay lên đầu chàng trai bảy lần liên tiếp sau rồi biến mất.
Trở lại nhà, anh đem những chuyện mình đã gặp kể lại chi tiết cho anh trai mình. Vì tham lam, người anh bắt em phải cho anh ta bốn điều ước. Và người em hiền lành đồng ý ngay.
Có được bốn điều ước, anh ta lập tức ước ngay rằng:
– Ta muốn có một lâu đài lộng lẫy nguy nga, bên trong có đầy của cải châu báu.
Anh ta ước xong thì lập tức xuất hiện một tòa lâu đài vô cùng to lớn ngay trước mặt. Người anh sung sướng liền đi khắp nơi ngắm nghía.
Người em thì không muốn lâu đài, cũng không đòi hỏi nhà cao cửa rộng, anh chỉ mong có một căn nhà vững chãi thay cho mái nhà tranh đã rột nát của mình. Điều ước thứ hai, anh xin một mảnh ruộng để có thể cày cấy quanh năm. Điều ước con lại thì anh vẫn chưa muốn có gì bây giờ nên để lại. Ngày qua ngày, người em ngoài làm việc đồng ruộng ra thì vẫn đều đều mang vó ra sông cất cá.
Còn người anh, kể từ khi anh ta có của ăn của để thì càng trở nên sấc xược, không coi người khác ra gì nữa. Có nhiều người nghèo khổ đến xin anh ta giúp đỡ đều bị đuổi đi. Anh ta ước điều ước thứ hai là tất cả những người sống gần đấy biến mất để tránh bị làm phiền. Mọi người thấy anh ta như vậy thì dần tránh xa, vì vậy nên bây giờ anh ta sống mà chẳng có lấy một ai để trò chuyện.
Cứ mãi một mình như thế, anh ta sinh ra buồn chán. Một ngày anh ta liền ước: “Ta muốn lên cung trăng sống cùng chị Hằng và chú Cuội, ở trần gian này quá chán rồi”.
Anh ta vừa dứt lời thì trời xuất hiện trận cuồng phong, khiến anh ta lập tức bay tít lên trời. Vì sợ quá nên anh ta nhắm tịt mắt lại, đợi đến lúc không còn nghe tiếng gió nữa thì anh ta mới mở mắt nhìn quanh. Anh ta thấy chú Cuội ngay trước mắt mới biết mình đã tới cung trăng.
Chú Cuội thấy anh ta bèn đưa cho cái rìu mà nói:
– Trên này cái gì cũng khó kiếm, muốn ấm bụng thì bổ củi rồi có cơm mà ăn.
Nghe lời Cuội, anh ta cầm lấy rìu mà bổ lấy bổ để, đến tận khi tay chân đều mỏi rời nhưng vẫn chả thấy miếng cơm nào. Lúc đấy Cuội ta mới cười và bảo:
– Ha…ha… Ta nói anh bổ cây để lấy củi chứ có nói là bổ củi để lấy cơm ăn đâu.
Sau đó Cuội lại bảo anh ta mài đá để lấy bột ăn lót dạ. Anh ta cũng tưởng thật nên cố sức đi mài đá thành bột, được bột ăn thì anh ta lại thấy nó chát quá, không sao nuốt nổi một miếng.
Cuội nhìn anh ta lại cười vang và nói:
– Ha…ha… Ta là nhờ anh để mài tảng đá kia để ta làm bàn cờ chơi, chứ anh nghĩ bột đá mà ăn được à.
Người anh lúc này vừa khát vừa đói, còn bị Cuội chơi xỏ thì tức lắm. Chán cung trăng, anh liền ước điều ước cuối cùng: “Ta muốn tới xứ sở của mặt trời”. Lập tức có cơn gió tới cuốn anh ta đi mất. Nhưng còn chưa chạm tới được mặt trời thì anh ta vội liều nhảy xuống vì quá nóng.
Anh ta vô tình rơi xuống chỗ con sông mà người em trai hay tới cất vó kiếm cá. Mấy người thuyền chài gần đó thấy vậy bèn vớt anh ta lên nhưng anh ta đã tắt thở mất rồi.
Biết tin anh trai ngã sông chết đuối, người em lập tức bỏ công việc dang dở mà chạy tới nhận xác về. Nhớ tới điều ước cuối cùng của mình, anh liền ước anh mình sống lại.
Khi thấy người em, người anh rất hối hận bởi những gì mình đã từng làm trước đây, dần dần cũng thay đổi tính nết, nghe lời em trai cùng nhau làm việc chăm chỉ. Nhờ vậy mà cuộc sống của cả hai dần khấm khá, có của ăn của để trong nhà.
Không những thế, người em thường xuyên khăn gói đi xa để học hỏi đủ thứ và đem về bao nhiêu giống cây quý. Không lâu sau đó, mảnh ruộng của họ trồng được một giống lúa tốt, gạo ăn rất thơm ngon, vườn cây sau nhà thì vô cùng tươi tốt, đủ thứ hoa thơm trái ngọt trên đời. Và cả hai đều cưới về hai cô vợ vừa xinh đẹp lại nết na. Họ chung sống cùng nhau hạnh phúc vui vẻ đến cuối đời.
>> Mách ba mẹ một ứng dụng đọc truyện cho bé siêu hay mà phụ huynh phải đăng ký cho bé
Truyện Gấu con bị sâu răng

Chú Gấu này rất lười đánh răng. Ngày ngày tôi và các bạn của tôi đục khoét các kẽ răng của Gấu con để nhặt thức ăn. Món ăn mà tôi ưa thích nhất là sôcôla và bánh kẹo.
Một hôm, vào ngày sinh nhật của Gấu con, các bạn của chú đến rất đông, Mèo và Thỏ mang bánh ga tô, các bạn chim mang các viên kẹo đủ màu sắc, Chó thì mang đến một hộp kẹo sôcôla, còn Rùa mang bánh bích qui… đến tặng Gấu. Gấu ta thích lắm, chú ăn rất ngon lành và không ngớt lời khen: “ Ôi ! Sao toàn thứ ngon thế này! Tôi cảm ơn các bạn”.
Khi buổi tiệc sinh nhật đã tan, các bạn đã về hết, như thường lệ, Gấu con không đánh răng mà nhảy tót lên giường đi ngủ. Chỉ chờ có thế, chúng tôi – những con Sâu Răng nhảy ra mở tiệc linh đình, chúng tôi gặm, cậy, đục khoét những chiếc răng bám đầy bánh kẹo của Gấu con. Đêm đó Gấu con ta kêu gào thảm thiết vì đau nhức răng.
Hôm sau, Gấu mẹ phải đưa Gấu con đến bác sĩ khám bệnh. Bác sĩ bảo: “ Này Gấu con, răng cháu sâu nhiều quá, phải chữa ngay thôi. Nếu để lâu sẽ bị sún hết đấy. Cháu nhớ là không nên ăn nhiều bánh kẹo, nhất là vào buổi tối. Hằng ngày phải đánh răng trước khi đi ngủ và sau khi ngủ dậy.
Nhờ lời bác sĩ dặn, ngày nào Gấu con cũng chăm chỉ đánh răng. Chú đánh răng rất cẩn thận, đánh mặt trước, mặt sau của răng theo đúng lời dặn của bác sĩ làm cho răng trắng bóng. Gấu con không ăn nhiều bánh kẹo mà ăn nhiều các chất bổ khác như thịt, cá, trứng, sữa, rau quả tươi, nên răng của chú ngày càng trở lên chắc và khoẻ hơn.
Còn những chú Sâu Răng chúng tôi thì từ đấy không còn gì để ăn nữa nên phải chạy ra khỏi miệng Gấu con.
Video truyện kể cho trẻ 3-4 tuổi – Gấu Con Bị Sâu Răng
Ý nghĩa Truyện kể cho trẻ 3-4 tuổi – Câu Chuyện Gấu Con Bị Sâu Răng
Câu chuyện Gấu con sâu răng trên chính là một lời nhắc nhở đối với các bé, không nên ăn nhiều đồ ngọt và phải chăm chỉ đánh răng hàng ngày. Nếu lười biếng thì sẽ bị sâu răng, đau răng rất khó chịu và không có một hàm răng trắng đẹp được. Mà như vậy thì các bạn sẽ không yêu quý và chơi với bé nữa.
Truyện Sự tích ông Công ông Táo
Ngày xưa, có hai vợ chồng son nhà nghèo sinh nhai bằng nghề làm thuê làm mướn.
Tuy nghèo nhưng họ rất yêu nhau. Thường buổi tối sau khi đi làm về, hai Vợ chồng ngồi bên bếp lửa hay dưới ánh trăng kể cho nhau những chuyện xa gần mới nghe được, hay hát những câu tình duyên, có khi vui vẻ quên cả cơm nước.
Một năm trời làm mất mùa, hạt gạo kiếm rất khó khăn. Tình trạng đói kém diễn ra khắp mọi miền. Hai Vợ chồng theo lệ cũ đi tìm việc ở các nhà giàu nhưng chả mấy ai thuê nữa. Người vay công lĩnh nợ thì đông mà gạo rất khan hiếm nên khó chen vào lọt. Hơn nữa, cổng mấy lão trọc phú lại thường đóng chặt vì chúng không muốn cho ai quấy nhiễu.
Túng thế hai vợ chồng phải đi mò cua bắt ốc, hoặc đào củ, hái rau về ăn. Tuy có đỡ phần nào nhưng tình cảnh vẫn không mảy may sáng sủa. Cái chết luôn luôn đe dọa họ vì trận đói còn kéo dài. Một buổi chiều, sau khi húp vội mấy bát canh rau má, chồng bảo vợ:
– Tôi phải đi một nơi khác kiếm ăn, không thể ở nhà được.
Nghe chồng nói, người đàn bà đòi đi theo để sống chết có nhau. Nhưng người chồng bảo:
– Tôi chưa biết sẽ đi đến đâu và sẽ phải làm những gì. Nàng ở nhà dễ sống hơn tôi, không nên theo làm gì cho vất vả. Chưa biết chừng tôi sẽ nằm lại dọc đường để cho loài chim đến than khóc. Nhưng cũng chưa biết chừng tôi lại mang những quan tiền tốt bó mo về đây nuôi nàng cũng nên! Chao ôi! Số mệnh! Nàng hãy chờ tôi trong ba năm, nghe! Hết ba năm không thấy tôi trở về ấy là tôi đã bỏ xác quê người. Nàng cứ việc đi lấy chồng khác.

Người vợ khóc lóc thảm thiết như đứng trước cảnh tang tóc thực sự. Nhưng không biết làm thế nào cả, nàng đành phải để chồng ra đi.
Sau khi tiễn chồng, người đàn bà kiếm được việc làm ở một nhà kia. Nhà họ không giàu gì nhưng thương cảnh ngộ nàng, có ý giúp đỡ cho qua những ngày thảm đạm. ở đây, người đàn bà kiếm mỗi ngày hai bữa, trong đó có một bữa cháo bữa khoai. Nhờ lanh lẹn và xinh xắn nên nàng lấy được cảm tình của chủ. Nhưng hình dáng người chồng thân yêu không bao giờ phai nhạt trong tâm trí nàng.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy. Người ta đã bớt nhắc đến trận đói khốc liệt vừa qua. Nàng thì ngày ngày hồi hộp chờ đợi chồng. Nhưng cây bưởi trước sân đã ba lần trổ hoa mà chồng nàng vẫn không thấy tăm dạng.
Giữa lúc ấy người chủ đã từng bao bọc nàng trong lúc đói, vừa chết vợ. Sẵn có tình cảm với nàng, người ấy ngỏ ý muốn được nối duyên cùng nàng. Nhưng người ấy đâu có hiểu được lòng của người thiếu phụ. Câu trả lời của nàng là:
– Chồng tôi hẹn tôi trong ba năm sẽ về. Đến bây giờ tôi mới tin là chồng tôi đã chết. Vậy cho tôi để tang chồng trong ba năm cho trọn đạo.
Ba năm nữa lại trôi qua một cách chóng vánh. Không tin tức cũng chẳng có một lời đồn về người chồng. Hàng ngày, những buổi chiều tà, nàng vẫn đăm đăm nhìn bóng người đi lại trên con đường cái quan. Và rồi nàng khóc cạn cả nước mắt. Người đàn ông kia giục nàng quyết định:
– Một là chồng nàng đã chết, hai là còn sống nhưng đã lập gia đình khác ở một nơi xa xôi hẻo lánh. Đằng nào nàng cũng khó mong tái hợp. Âu là cùng tôi lập một gia đình mới. Sức của tôi và của của tôi đủ bảo đảm cho nàng sung sướng trọn đời.
Nàng sửa lại vành khăn trắng đã ngả màu, cảm ơn hậu tình của anh ta và xin rốn chờ cho một năm nữa. Một năm nữa lại trôi qua không mang lại một tin tức gì mới mẻ. Lần này nàng mới tin là chồng mình chết thật. Sau một bữa rượu cúng chồng và đãi họ hàng làng xóm, nàng đến ở cùng người chồng mới.
* * *
Đột nhiên sau đó ba tháng, người chồng cũ xách khăn gói trở về quê hương. Chàng không có vẻ gì khấm khá hơn trước. Chàng chỉ ôm một hy vọng là được gặp lại người vợ yêu. Nhưng vườn cũ nay đã thuộc về chủ mới. Chàng lẩm bẩm: – “Thế là hết. Bởi số cả!”.
Việc người đàn ông đột ngột trở về làm cho mọi người ngơ ngác. Nhất là đôi Vợ chồng mới cưới không còn biết ăn nói làm sao bây giờ. Người đàn bà xấu hổ không dám gặp mặt. Nhưng người chồng cũ đã tìm đến họ và an ủi họ.
– Tôi đi vắng lâu quá. Cái đó hoàn toàn là lỗi ở tôi. Nàng xử sự như thế rất đúng. Tôi chỉ cần về gặp nàng một chút. Thế là đủ. Bây giờ tôi sẽ đi khỏi nơi này mãi mãi.
Mặc dầu người vợ nài nỉ hết sức, mặc dầu người chồng mới xin trả lại vợ, nhưng chàng nhất quyết dứt áo ra đi. Chàng không nỡ phá hạnh phúc của họ. Mà chàng cũng không có gan đi đâu xa vì không thể quên được vợ cũ. Băn khoăn dằn vặt hành hạ tâm trí chàng. Đầu óc rối như mớ bòng bong. Chàng nghĩ đến cái chết và trong một lúc cuồng loạn, chàng tự treo cổ lên cây đa đầu làng.
Cái chết kinh khủng đó như một tiếng sét nổ vào đầu người đàn bà. Nàng cảm thấy chính mình là thủ phạm gây ra cái chết của người chồng cũ. Tại sao ta chờ chồng được bảy năm trời mà không ráng chờ thêm ít lâu nữa? Tại sao thấy chồng trở về, ta không dám giáp mặt? Nàng không tự chủ được nữa. Tất cả những câu hỏi như lên án một cách âm thầm nhưng kịch liệt trong đầu óc nàng.
Thế rồi buổi sáng hôm sau, trong khi người ta sắp sửa cất đám người đàn ông bạc mệnh thì người ta lại hoảng hốt kéo nhau đi vớt tử thi người đàn bà dưới cái ao bên cạnh nhà.
Người chồng mới sau khi làm ma cho vợ, trở nên như người mất trí. Hai cái chết đánh mạnh vào đầu óc mọi người, riêng đối với chàng chưa bao giờ có một sự xúc động dữ dội đến như thế. Chàng luôn miệng kêu to: – “Tại sao ta cố ý cướp vợ của người khác!”. Rồi một hôm, sau khi đem hết gia sản chia cho họ hàng và cúng vào chùa, chàng uống thuốc độc tự tử.
Lúc xuống đến thế giới bên kia, cả ba người đều được đưa tới trước tòa án của Diêm vương để định công luận tội. Tất cả mọi người một khi đã đến đây đều phải khai rõ sự thật.
Theo lời khai của người chồng cũ thì chàng không thể nào xa lìa vợ cũ. Chàng sở dĩ chết ở làng là chỉ mong luôn luôn được gần gũi nàng. Người chồng mới cũng khai rằng chàng có cảm tình rất sâu xa đối với người vợ mới mặc dầu mới chính thức lấy nhau chỉ có ba tháng. Khi Diêm vương hỏi tình của chàng đối với người vợ cũ như thế nào thì chàng giơ ngón tay so sánh rằng một bên mười, một bên chưa được một. Đến lượt người đàn bà thì nàng thú thật rằng cái tình của nàng đối với chồng cũ choán một chỗ rộng rãi trong lòng mình, đồng thời đối với người chồng mới, nàng cũng không thể nào quên được tình cảm nồng nhiệt của chàng.
Diêm vương ngồi nghe rất cảm động. Những người như thế này cũng thật hiếm có. Cần phải làm cho bộ ba ấy sống gần nhau mãi mãi. Sau một hồi lâu suy nghĩ, Diêm vương cho ba người hóa thành ba ông đầu rau để cho họ khỏi lìa nhau và để cho ngọn lửa luôn luôn đốt nóng tình yêu của họ. Đồng thời, vua còn phong cho họ chức Táo quân trông nom từng bếp một, nghĩa là từng gia đình một trên trần thế.
Truyện gấu con chia quà
Cây táo nhà Gấu rất sai quả và ăn thì ngọt lừ.Sáng nào Gấu Con cũng đòi ăn táo, nhưng mẹ hái bao nhiêu Gấu Con cũng chê ít. Một hôm gấu mẹ hỏi:
Thế con muốn mẹ hái cho con bao nhiêu quả táo nào?
– Dạ… Con muốn mẹ hái cho con thật nhiều ạ!
– Thật nhiều là bao nhiêu chứ? Gấu Mẹ hỏi lại
– Nhiều…là…là…
Mẹ Gấu cười nói:
– Con của mẹ không biết đếm.Từ nay con phải học đếm đến bao nhiêu mẹ sẽ hái cho con chừng ấy quả táo nhé.
Gấu Con vâng lời và tìm đến nhà thầy Hươu để học đếm.
Hôm đầu Gấu biết đếm đến “Một”, mẹ Gấu cho Gấu mỗi một quả táo.Thấy ít quá Gấu Con định đòi thêm nhưng nhớ lời mẹ dặn nên lại thôi và lẳng lặng ôm sách đi học.Hôm sau Gấu biết đếm đến “Hai” nên được mẹ cho hai quả táo.Nhưng, những ngày tiếp theo, cậu ta biết đếm đến “ Năm’, đến “Mười” nên được mẹ cho rất nhiều táo.Gấu Con rất khoái chí và càng chăm học hơn.
Năm mới đã đến. Mẹ Gấu muốn làm một bữa liên hoan, Gấu Con lanh chanh đòi đi chợ mua quà. Mẹ Gấu đưa tiền cho con rồi dặn:
– Con ra chợ mua hoa quả. Nhớ đếm cho đủ người trong nhà kẻo mua thiếu đấy.
Gấu Con “Vâng ạ” rồi đếm đi đếm lại từng người trong gia đình, xong mới xách giỏ đi chợ. Một lát sau, cậu ta khệ nệ bê giỏ về
Gấu Bố bảo.
– Bây giờ, con hãy chia quà cho từng người đi.
Gấu Con chỉ chờ có thế, vội bưng đĩa hoa quả bằng hai tay mời bố, mẹ, mời cả hai em nhỏ. Ơ kìa, thế phần của Gấu Con đâu? Nhìn Gấu Con lúng túng, Gấu Mẹ cũng phì cười, rồi hỏi:
– Con đếm như thế nào mà lại thiếu? Con đã đếm đi đếm lại từng người rồi mà – Gấu Mẹ bảo.
Gấu Con đếm lại: Mẹ là một, bố là hai, em trai là ba, em gái là bốn, đấy, đủ cả mà
Nghe Gấu Con nói cả nhà cười rộ lên. Gấu Bố bảo:
– Con của bố đếm giỏi thật, đến nỗi quên cả mình cơ mà.
– À…ra thế, Gấu Con gãi đầu xấu hổ.
Gấu Bố vui vẻ nói: Chia quà đủ cho mọi người mà chỉ quên phần mình thì con sẽ chẳng mất phần đâu.
Nói rồi, bố mẹ Gấu dồn hết kẹo, hoa quả vào chung một đĩa, mời cả nhà cùng ăn.

Xem thêm: Truyện Kể Cho trẻ 3-4 Tuổi Chủ Đề Gia Đình – 5 Truyện Hay Nhất
Truyện Sự tích quả dưa hấu
Ngày xưa có một người trẻ tuổi tên là Mai An Tiêm. Chàng là người ở một nước đâu tận vùng biển phía Nam, bị bán làm nô.
Một hôm, chàng bị bọn lái buôn chở đến bán cho Hùng Vương. Mai An Tiêm học nói tiếng Việt rất chóng. Chàng nhớ nhiều chuyện, biết nhiều điều thường thức, lại lắm tài nghề. Càng ngày vua càng yêu dấu, không lúc nào rời.

Năm ba mươi lăm tuổi, chàng làm quan hầu cận, có một ngôi nhà riêng ở gần cung vua. Vợ Mai là con gái nuôi của vua đã sinh được một trai lên năm tuổi. Mai có đủ mọi người hầu hạ, trong nhà của ngon vật lạ không thiếu thứ gì. Tuy oai quyền không lớn lắm nhưng chàng được mọi người sợ phục. Nhiều kẻ vẫn thường lui tới cầu cạnh. Nhưng thấy Mai có địa vị cao, cũng không hiếm gì những kẻ sinh lòng ghen ghét.
Một hôm, trong một bữa tiệc đãi các quan khách, giữa lúc mọi người không ngớt lời xưng tụng mình, Mai An Tiêm nhún nhường bảo họ:
– Có gì đâu! Tất cả mọi thứ trong nhà này đều là vật tiền thân của tôi cả!
Mai nói rất tự nhiên. Bởi vì tôn giáo xứ sở chàng bảo rằng cái sướng cái khổ hiện tại là kết quả của sự ăn ở tốt hay xấu của tiền kiếp. Nhưng trong số người dự tiệc có mấy viên quan hầu gần vua, vốn ghét chàng từ lâu. Chụp lấy câu nói mà họ cho là ngạo mạn đó, họ bèn vội vàng về tâu cho vua biết.
Vua Hùng nghe nói vô cùng giận dữ. Vua gầm lên:
– Chà! Thằng láo! Hôm nay nó nói thế, ngày mai nó còn tuôn ra những lời bất kính đến đâu. Quân nô lệ phản trắc! Giam cổ nó lại cho ta!
Buổi chiều hôm ấy, Mai bị bắt bỏ vào ngục tối. Bấy giờ chàng mới hiểu chàng lỡ lời. Mai tự bảo:
– “Nếu từ nay trở đi ta bị đày đọa là vì kiếp trước ta đã cư xử không phải”.
Trong khi đó thì ở triều, các quan họp bàn để xử án Mai. Nhiều người đề nghị xử tử. Có người đề nghị cắt gót chân. Nhưng lời tâu của một ông quan già làm cho Hùng Vương chú ý:
– Hắn bị tội chết là đúng. Nhưng trước khi hắn chết ta nên bắt hắn phải nhận ra một cách thấm thía rằng những của cải của hắn đây là do ơn trời biển của bệ hạ chứ chả phải là vật tiền thân nào cả. Tôi nghe ngoài cửa Nga-sơn có một hòn đảo. Cho hắn ra đấy với một hai tháng lương để hắn ngồi ngẫm nghĩ về “vật tiền thân” của hắn trước khi tắt thở.
Vua Hùng gật đầu chấp thuận. Nhưng sau khi ra lệnh, vua còn dặn:
– “Cho hắn lương vừa đủ dùng trong một mùa, nghe không”.
*
Hôm đi đày, tuy ai nấy hết lời can ngăn nhưng vợ Mai An Tiêm vẫn nhất quyết theo chồng ra hải đảo. Nàng bồng cả con trai đi theo. Tất cả mọi người đều cho là việc rồ dại. Còn nàng thì tin ở lời chồng:
– “Trời sinh voi trời sinh cỏ. Lo gì!”.
Nhưng khi bước chân lên bãi cát hoang vu mịt mù, người thiếu phụ đó cũng không ngăn nổi cảm giác tủi thân, nức nở gục vào vai chồng:
– Chúng ta đành chết mất ở đây thôi.
Mai ôm con, bảo vợ:
– Trời luôn luôn có con mắt. Cứ phấn chấn lên. Đừng lo!
Hơn một tháng đầu, đời sống của vợ chồng đã tạm ổn. Nhà ở thì chui trong hốc đá đã được đan phên che sương gió. Nước uống thì đá có suối. Muối không có thì đã có nước biển. Nhưng còn việc kéo dài sự sống? Hai vợ chồng nhìn vào bồ gạo đã vơi:
– “Nếu chúng ta có được một nắm hạt giống thì quyết không lo ngại gì cả”.
Tự nhiên, một hôm có một đàn chim lớn bay từ phương Tây lại, đậu đen ngòm cả một bãi cát. Rồi chúng bay đến trước mặt hai vợ chồng kêu váng cả lên, thả xuống năm sáu hạt. Ít lâu sau từ những hạt ấy mọc ra một loại cây dây bò lan xanh um cả bãi. Dây bò đến đâu, những quả xanh non mơn mởn nhú ra đến đấy. Ít lâu sau nữa, vợ chồng ra xem thì quả nào quả ấy đã lớn lên như thổi, da xanh mượt, tròn to bằng đầu người. Mai trẩy một quả, bổ ra thấy ruột đỏ hồng, hạt đen nhánh. Vợ chồng con cái cùng nếm thấy vị thanh thanh dịu ngọt. Càng ăn càng mát đến ruột gan. Mai reo lên:
– Ồ! đây là thứ dưa lạ, chưa từng thấy bao giờ. Hãy gọi nó là dưa Tây, vì thứ dưa này được bầy chim đưa từ phương Tây lại, từ đất liền ra cho chúng ta. Trời nuôi sống chúng ta rồi!
Từ hôm đó hai vợ chồng cố trồng thêm cho thật nhiều dưa. Họ trù tính ăn dưa thay cơm để đỡ phải dùng số gạo đã gần kiệt.
Một hôm vợ chồng Mai bắt gặp một chiếc thuyền đánh cá đi lạc ra đảo. Sau khi giúp họ sửa buồm lái để trở về đất liền, Mai còn đưa biếu một số dưa để họ đưa về cho mọi người nếm thử. Mai bảo họ chở gạo ra đổi lấy dưa. Chỉ cách mấy ngày, con thuyền thứ nhất đã đến cắm neo ở bến, chở ra cho hai vợ chồng khá nhiều gạo. Hai bên y ước: một bên nhận lấy số gạo còn một bên xếp dưa xuống thuyền.
Từ đó trở đi, bữa ăn của họ đã khác trước. Ngồi bên nồi cơm trắng hơi lên nghi ngút, vợ Mai ôm lấy con, lẩm bẩm:
– “Trời nuôi sống chúng ta thực!” Cũng từ hôm đó, vợ chồng trồng thêm nhiều dưa nữa. Kết quả là thuyền buôn có, thuyền chài có, lũ lượt ra đỗ ở hải đảo đưa gạo, áo quần, gà lợn, dao búa, lại có cả các thứ hạt giống khác, để đổi lấy dưa.
Những người trong thuyền nói với Mai:
– Thật quả từ xưa chưa hề có loại dưa nào quý đến thế. Ở vùng chúng tôi ai cũng ao ước được nếm một miếng thứ “dưa hấu” này dù phải đổi bao nhiêu gạo cũng không tiếc.
Ngày ấy người ta tranh nhau mua dưa lấy giống cho nên chỉ trong vài ba năm giống dưa lan tràn khắp nơi. Tên tuổi vợ chồng Mai An Tiêm được truyền đi xa rộng. Dân gọi tôn là “Bố cái dưa Tây”.
*
Lại nói chuyện vua Hùng một hôm la rầy viên quan hầu đã vì dốt nát để thợ dựng hỏng một ngôi nhà. Vua buột miệng than thở
– “Phải chi có Mai An Tiêm thì đâu đến nỗi”.
Ngày hôm đó vua nhắc mãi đến chàng. Đã hai lần vua cho hỏi Lạc hầu xem hiện giờ Mai đang làm gì ở đâu.
Lạc hầu đáp liều:
– “Chắc hắn không còn nữa!”.
Nhưng vua không tin. Vua sai ngay một tên nô khác cấp cho lương ăn và thuyền để hắn vào châu Ái tìm Mai An Tiêm. Một tháng sau, hắn ta mang về cho vua một thuyền đầy dưa Tây và nói:
– Đây là lễ vật của ông bà Mai dâng bệ hạ.
Hắn kể cho vua biết rõ những ngày tân khổ và tình trạng hiện nay của hai vợ chồng Mai. Rồi hắn tâu tiếp:
– Bây giờ ông bà Mai đã có nhà cửa ở ngoài ấy khá đẹp, có đến hơn mười người hầu hạ, có bãi dưa, có ruộng lúa và rất nhiều lợn gà…
Vua Hùng càng nghe càng sửng sốt. Vua chắt lưỡi bảo mấy viên quan hầu cận ngày nọ đã tố cáo Mai:
– Hắn bảo là vật tiền thân của hắn, thật đúng chứ không sai!
Vua bèn sai một đoàn lính hầu đi đón hai vợ chồng về, cho Mai trở lại chức cũ. Vua lại ban cho hai người con gái hầu để an ủi chàng.
Bây giờ chỗ hải đảo, người ta còn gọi là bãi An Tiêm. Những người kế tiếp công việc của hai vợ chồng Mai trên đảo vẫn còn dòng dõi đông đúc. Họ lập thành làng gọi là làng Mai-an. ở ngôi nhà cũ của Mai thì họ lập đền thờ hai vợ chồng chàng. Nhân dân gọi là “ông bà tổ dưa Tây (hay dưa hấu)”[1].
Câu chuyện Bác gấu đen và hai Chú thỏ
Trời mưa to như trút nước. Gió thổi ào ào… bẻ gẫy cả cành cây. Gấu Đen đi chơi về bị ướt lướt thướt, nước mưa chảy ròng ròng xuống mặt Gấu. Gấu chạy mãi, chạy mãi trong rừng để tìm chỗ trú nhờ. May quá nhà của Thỏ Nâu đây rồi!

– Cốc, cốc, cốc.
Thỏ Nâu đang ngủ liền tỉnh dậy, gắt gỏng hỏi:
– Ai đấy nửa đêm rồi phải để cho người ta ngủ chứ?
– Bác Gấu Đen đây! Mưa to quá, cho bác trú nhờ một đêm với.
Thỏ Nâu không mở cửa, nó càu nhàu:
– Không trú nhờ được đâu. Bác to quá, bác làm đổ nhà của cháu mất!
Gấu Đen van nài:
– Bác không làm đổ nhà của cháu đâu mà. Cho bác vào đi. Bác vào rất nhẹ nhàng thôi!
– Nhẹ cũng đổ, không nhẹ cũng đổ. Bác đi đi!
Thỏ Nâu vẫn nằm trong nhà nói vọng ra, nó nhất định không ra mở cửa. Gấu Đen buồn rầu đi. Nước mưa chảy ròng ròng xuống cổ Gấu Đen. Gấu Đen đi mãi, đi mãi, vừa mệt vừa rét. Bỗng nhiên Gấu Đen nhìn thấy có một ngôi nhà. Trong nhà thắp đèn sáng trưng. Có tiếng thỏ trắng khe khẽ hát “Là lá la…”. Gấu Đen lại gần và rụt rẻ gõ cửa:
– Cốc, cốc, cốc.
– Ai đấy ạ?
– Bác Gấu Đen đây! Cho bác vào trú nhờ có được không?
Thỏ trắng bước ra mở cửa.
– Ồ! Chào bác Gấu Đen, mời bác vào đây, bác ướt hết rồi!
Thỏ trắng dắt bác Gấu Đen vào nhà, kéo ghế mời bác Gấu Đen ngồi. Gấu Đen hơ người một lúc, nước mưa trên mặt cũng khô, trên cổ cũng khô.
Trong khi bác Gấu Đen sưởi ấm. Thỏ Trắng bưng ra một đĩa bánh mới bác Gấu Đen ăn. Gấu Đen cảm động nói:
– Bác… Bác xin cảm ơn Thỏ Trắng.
Gấu Đen ăn xong, Thỏ Trắng và bác Gấu Đen cùng đi ngủ.
Nửa đêm bão nổi lên ầm ầm. Cành cây gẫy kêu răng rắc. Có tiếng đập của thình thình:
– Bạn Thỏ Trắng ơi! Cho tôi vào trú nhờ với, nhà của tôi đổ mất rồi!
Gấu Đen vội choàng dậy, chạy ra mở cửa. Thỏ Nâu vừa khóc vừa kể với bác Gấu Đen và Thỏ Trắng.
– Hu, hu, hu, nhà của tôi đổ mất rồi. Làm thế nào bây giờ!
Gấu Đen kéo Thỏ Nâu đến bên đống lửa an ủi Thỏ Nâu:
– Đừng khóc nữa Thỏ Nâu ơi! Cháu sưởi cho ấm người đi! Nhà bị đổ chứ gì? Sáng mai bác và Thỏ Trắng sẽ làm lại nhà cho cháu. Thỏ Trắng cũng nói thêm:
– Bạn đừng lo, sáng mai tôi cũng sẽ giúp bạn làm lại nhà!
Thỏ Nâu sưởi một lúc, nước mưa trên người đã khô. Lúc này Thỏ Nâu mới ân hận là đã đuổi bác Gấu Đen. Thỏ Nâu ngập ngừng định xin lỗi bác Gấu.
– Thôi Thỏ Nâu đừng buồn, bác không giận cháu đâu. Thôi nào bác cháu ta đi ngủ kẻo khuya quá rồi!
Đêm hôm ấy, Thỏ Nâu và Thỏ Trắng ôm bác Gấu Đen ngủ thật ngon lành.
>>> Xem thêm Truyện Gấu Con Chia Quà và Truyện Gấu Con Bị Sâu Răng
Ý nghĩa truyện kể cho trẻ 3-4 tuổi: Gấu Đen và hai chú Thỏ
Câu chuyện bác Gấu Đen và hai chú thỏ bắt đầu khi bác gấu chẳng may gặp hoạn nạn, phải nhờ đến sự trợ giúp của hai bạn thỏ: Thỏ Nâu và Thỏ Trắng. Nhưng mỗi bạn lại có một cách xử sự khác nhau: Thỏ Nâu thì thờ ơ, vô tâm không giang tay cứu giúp, còn Thỏ Trắng thì vui vẻ, niềm nở và luôn luôn san sẻ khó khăn với những người xung quanh. Và rồi cuối cùng, cũng chính Thỏ Nâu phải nhờ đến sự giúp đỡ của Thỏ Trắng và bác Gấu Đen.
Câu chuyện là một bài học quý báu không chỉ cho các bạn thỏ, mà còn cho tất cả các bạn nhỏ chúng ta. Để chúng ta biết yêu thương nhau nhiều hơn, biết giúp đỡ nhau trong khó khăn hoạn nạn, biết chía sẻ đùm bọc lẫn nhau… Giúp đỡ người khác cũng chính là giúp đỡ chính bản thân mình. Điều mà ai cũng nhận ra sau mỗi lần giúp đỡ được một ai đó là chúng ta cảm thấy vui vẻ hơn, tinh thần phấn chấn hơn và cảm thấy mình là một người có ích hơn, là bờ vai cho người khác tựa vào.
Câu chuyện nhấn mạnh, khi ta đã có cuộc sống tốt thì cần giúp đỡ và che chở lẫn nhau. Sự tương trợ lẫn nhau là một tình cảm đẹp và cao cả, là truyền thống quý báu của dân tộc ta.
Xem thêm:
Truyện Con gà và con hổ
Thỏ, hổ và gà có lần ở chung với nhau để hợp sức phát nương rẫy.
Ngày đầu tiên, thỏ và hổ đi cắt tranh, giao cho gà nhiệm vụ trông nhà và nấu ăn. Sau khi quét dọn trong nhà ngoài ngõ, gà nấu cơm. Cơm chín, gà bắc một nồi nước lên bếp. Nước sôi gà nhảy lên miệng nồi, đẻ vào nồi một quả trứng, rồi cất lên mấy tiếng “cục ta cục tác”.
Trứng vừa chín thì thỏ và hổ cũng vừa về. Gà bắc trứng ra. Thỏ, hổ vừa mệt vừa đói nên ăn rất ngon miệng. Thỏ hỏi: “Chị gà ơi! Chị làm thế nào mà có món ăn thích khẩu thế?“. Gà nói thực cho biết cung cách mình đã chế ra món ăn đó.
Sáng hôm sau, họ lại dậy sớm tiếp tục đi cắt tranh. Lần này hổ đi cùng gà, còn thỏ đến lượt ở nhà nấu ăn. Hổ còn dặn thỏ cố lo làm sao có bữa ăn ngon như gà đã làm hôm qua. Thỏ đáp: “Việc đó không khó, bác cứ tin ở tôi!”.

Sau khi nấu cơm, thỏ cũng bắc một nồi nước sôi rồi cũng đứng lên thành bếp chìa đít vào nồi và rặn như kiểu gà đã dạy. Xong việc, thỏ hý hửng ra cửa đón hổ và gà về.
Bữa ăn hôm ấy, hổ đói bụng háu ăn, gắp ngay trước mấy miếng bỏ vào miệng. Nhưng chưa kịp nuốt thì hổ đã vội khạc nhổ rối rít và gầm lên đuổi đánh thỏ. Thỏ vùng chạy nhưng không kịp nữa, bị hổ tóm được đánh cho một trận mê tơi. Hổ dằn đầu thỏ xuống đất mấy lần làm thỏ toạc cả da miệng.
Sau lần bị đòn ấy thỏ giận hổ vô cùng, quyết nghĩ cách báo được thù mới hả. Mấy ngày sau, thỏ và hổ lại tiếp tục công việc Lúc này tranh cắt đem phơi đã khô, phải đánh đống lại đưa về lợp nhà.
Trong khi chưa biết làm thế nào để chuyển tranh về thì thỏ đã hiến kế bảo hổ: – “Trong ba ta, tôi thấy bác có sức khỏe hơn cả. Vậy bác hãy nằm xuống để tôi chất tranh lên lưng, dùng dây buộc chặt vào lưng rồi cứ thế bác chở về nhà, chừng một chuyến là xong tất cả“.
Hổ nghe có lý, nằm ngay xuống cho thỏ chất cỏ tranh lên. Khi đã đầy lưng, thỏ lấy dây cột quàng mấy chục vòng xuống bụng, xuống cổ, quàng cả vào các chân của hổ,… Thế rồi thỏ nhảy lên, lấy đá đánh lửa đốt cho bén vào tranh rồi nhảy xuống chạy mất. Tranh khô được lửa, cháy rất thỏa thích.
Hổ vẫn vô tình lo làm xong công việc, đến khi lửa liếm xuống gần lưng, nóng quá, mới hoảng hồn, gầm lên, lăn lộn. Nhưng đống lửa vẫn dính chắc lấy lưng hổ vì dây cột nhiều và chặt quá. Hổ càng chạy, lửa càng như được quạt mạnh, bùng to lên.
Khi hổ giãy được khối lửa khỏi lưng thì da đã bị bỏng, lông đã bị cháy sém loang lổ. Hổ giận tràn hông bỏ đi tìm thò thì thỏ đã biến đi đâu mất.
Cũng vì thế mà ngày nay người ta nói nòi giống của thỏ và hổ còn mang những vết tích của cha ông chúng để lại: một loài bị xẻ môi trên; một loài lông vẫn còn những vết cháy sém.
Truyện Sự tích cái chổi
Vì sao, trong dịp Tết nguyên đán, người ta có tục lệ kiêng không quét nhà.
Ngày xưa ở trên cung điện nhà trời có một người đàn bà nấu ăn rất khéo tay. Bà chế những món bánh trái tuyệt phẩm, làm những thức ăn ngon đến nỗi chỉ nếm qua một miếng là không thể nào quên được. Cho nên Ngọc Hoàng thượng đế cho bà chuyên trông nom công việc nấu ăn cho mình ở thiên trù. Nhưng bà lại hay ăn vụng và tham lam. Lệ nhà trời những người hầu hạ đều có thức ăn riêng, nhất thiết không được đụng chạm đến ngự thiện, dù là Ngọc Hoàng ăn thừa cũng vậy. Nhưng luật lệ đó không ngăn được những người đang sẵn thèm khát. Người đàn bà vẫn tìm đủ mọi cách để làm cho kho thức ăn của nhà Trời hao hụt.
Tuy đã quá tuổi xuân, bà ta lại yêu một lão vốn chăn ngựa cho thiên đình. Đời sống của những người chăn ngựa thì ở cõi trời cũng như cõi đất đều cực khổ không kém gì nhau. Ông ta thích rượu và từ khi gặp người đàn bà này lại thèm ăn ngon. Bà ta say mê ông tưởng trên đời không còn gì hơn được. Mỗi lúc thấy người đàn ông đó thèm thức ăn, đồ uống của nhà Trời, bà ta không ngại ngần gì cả. Đã nhiều phen bà lấy cắp rượu thịt trong thiên trù giấu đưa ra cho ông. Và cũng nhiều phen bà dắt ông lẻn vào kho rượu, mặc sức cho ông bí tỷ.
Một hôm, Ngọc Hoàng thượng đế mở tiệc đãi quần thần. Bà và các bạn nấu bếp khác làm việc tíu tít. Chỉ vào chập tối, các món ăn đã phải làm đầy đủ. Rồi khi ánh nguyệt của đêm rằm sáng lòa là mọi người bắt đầu vào tiệc.
Nhưng giữa lúc cỗ đang bay lên mâm thì từ đằng xa, bà đã nghe tiếng lão chăn ngựa hát. Bà biết ông tìm mình. Bà lật đật ra đón và đưa giấu ông ta vào phía góc chạn. Bà đưa cho ông mấy chén rượu, thứ rượu ngon nhất của thiên tào rồi trở ra làm nốt mẻ bánh hạnh nhân.

Người đàn ông đó mới đi tắm ngựa ở bến sông về. Bưng lấy bát cơm hẩm, ông sực nhớ đến rượu thịt bây giờ chắc đang ê hề ở thiên trù, nên vội lẻn đến đây. Trong bóng tối, ông nuốt ực mấy chén rượu lấy làm khoái. Chén rượu quả ngon tuyệt, hơi men bốc lên làm ông choáng váng. Ông bỗng thèm một thức gì để đưa cay. Trong bóng tối trên giá mâm đặt ở gần đó, có biết bao là mỹ vị mùi thơm phưng phức. Đang đói sẵn, ông giở lồng bàn sờ soạng bốc lấy bốc để…
Khi những người lính hầu vô tình bưng mâm ngự thiện ra thì bát nào bát ấy đều như đã có người nào nếm trước. Ngọc Hoàng thượng đế vừa trông thấy không ngăn được cơn thịnh nộ. Tiếng quát tháo của Ngọc Hoàng dữ dội làm cho mọi người sợ hãi. Bữa tiệc vì thế mất vui. Người đàn bà nấu bếp cúi đầu nhận tội. Và sau đó thì cả hai người cùng bị đày xuống trần làm chổi để phải làm việc luôn tay không nghỉ và tìm thức ăn trong những rác rưởi dơ bẩn của trần gian. Đó là tội nặng nhất ở thiên đình.
Lâu về sau, thấy phạm nhân bày tỏ nông nỗi là phải làm khổ sai ngày này qua tháng khác không lúc nào ngơi tay, Ngọc Hoàng thương tình ra lệnh cho họ được nghỉ ba ngày trong một năm. Ba ngày đó là ba ngày Tết nguyên đán. Bởi vậy đời sau trong dịp Tết nguyên đán, người ta có tục lệ kiêng không quét nhà.
Người Việt-nam chúng ta có câu đố về cái chổi “Trong nhà có một bà hay la liếm” mô tả thần tình động tác quét nhà nhưng trong đó chắc có ngụ ý nhắc lại sự tích của cái chổi.
Truyện Gà Tơ Đi Học

Ý nghĩa truyện cho trẻ 3-4 tuổi: Gà Tơ Đi Học
Hi vọng với 9 truyện kể cho trẻ 3-4 tuổi trên, bé nhà bạn sẽ có vốn từ phong phú và học được nhiều điều hay sau mỗi truyện.
Ngoài những truyện trên các phụ huynh có thể tham khảo một ứng dụng đọc truyện cho bé được hàng triệu phụ huynh đang dùng là Vmonkey với ưu đãi hấp dẫn sau
Tặng 5 cuốn truyện tranh cho bé và 1 khoá học “Học cùng con không khó |
>Nhận Ưu Đãi Trên |
Một bình luận
Pingback: Truyện Tranh Cho Bé 4 Tuổi - Những Truyện Hay Nhất Và Thông Tin Hữu